Em còn nhớ hay đã quên, một đêm trăng mờ bên suối vắng? Đêm ấy, ánh trăng không đủ sáng để soi rõ từng lối nhỏ, nhưng đủ để đôi mắt ta tìm thấy nhau trong khoảng lặng của núi rừng. Gió khe khẽ lay cành, tiếng suối róc rách như khúc nhạc dịu dàng dệt nên nền cho những câu thơ em viết tặng anh.
Bài thơ em viết, nét chữ run run mà chân thành. Giấy mỏng mà chứa cả một trời thương nhớ. Anh giữ nó trong tim, như giữ lại khoảnh khắc trăng non vừa lên – mong manh, dịu nhẹ mà vĩnh cửu. Có khi, anh sợ chính mình đã mơ, sợ cái đêm bên suối chỉ là một lát cắt của tưởng tượng. Nhưng dòng chữ em để lại vẫn nhắc anh rằng: đêm ấy là thật, và tình cảm cũng từng là thật.
Em giờ đây ở đâu? Giữa phố đông, có khi nào em chợt nhớ lại khoảng trời yên ả bên suối vắng, nơi một bài thơ nhỏ đã neo hồn hai kẻ cô đơn lại gần nhau? Hay tất cả đã tan như sương, để mình anh ở lại, níu lấy chút dư âm của một đêm trăng mờ?
Anh không trách em nếu đã quên. Vì đôi khi, ký ức chỉ cần một người giữ cũng đã đủ để trở thành vĩnh hằng.
Em giờ đây ở đâu? Giữa phố đông, có khi nào em chợt nhớ lại khoảng trời yên ả bên suối vắng, nơi một bài thơ nhỏ đã neo hồn hai kẻ cô đơn lại gần nhau? Hay tất cả đã tan như sương, để mình anh ở lại, níu lấy chút dư âm của một đêm trăng mờ?
Anh không trách em nếu đã quên. Vì đôi khi, ký ức chỉ cần một người giữ cũng đã đủ để trở thành vĩnh hằng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét