Con đường thảnh thơi năm
Nghe chuyện tình quanh nămChiều buông xuống, nắng vàng vương vất trên mái ngói cũ, nhẹ nhàng rơi thành từng vệt sáng xuyên qua kẽ lá me. Con đường quen thuộc dẫn ra khỏi cổng trường vẫn thế, yên ả và dịu dàng như một khúc hát không lời. Mùi nắng pha lẫn hương hoa sữa thoảng nhẹ trong gió, khiến lòng người chậm lại, muốn níu giữ từng giây phút trôi qua.
Em bước đi, tà áo trắng khẽ lay theo nhịp bước, dưới hàng me xanh rợp bóng. Ánh nắng lấp lánh lọt qua từng tán lá, nhảy nhót trên vai, trên mái tóc em. Tiếng lá me rơi khẽ khàng như lời chào tạm biệt một ngày học cũ, để mở ra những buổi chiều đầy mơ mộng.
Con đường ấy không chỉ dẫn em về nhà, mà còn dẫn về tuổi trẻ, về những ngày ngây thơ và yên bình đến lạ. Mỗi buổi chiều, con đường lại như kể một câu chuyện nhỏ, có nắng, có gió, có tiếng cười của bạn bè, và có bóng dáng em – hồn nhiên, trong trẻo, bước qua tuổi học trò một cách nhẹ nhàng như thế…
Con đường thảnh thơi năm
Nghe chuyện tình quanh năm