Có những lúc tôi thả mình trong khoảng lặng của riêng mình, chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim quen thuộc. Không ồn ào, không vội vã, thế giới như chậm lại để tôi nhìn rõ hơn chính mình. Một tách trà nóng, ánh sáng dịu của buổi chiều muộn, và tôi ngồi đó, lắng nghe những ý nghĩ miên man trôi qua. Giây phút một mình không phải là cô đơn, mà là khoảng thời gian để tâm hồn được nghỉ ngơi, để tôi gom lại những mảnh vụn trong ngày và tự nhủ: bình yên thật ra luôn bắt đầu từ
bên trong.

